Đà Nẵng - For the first time

C đến Đà Nẵng vào đầu tháng 4, thời điểm mà Sài Gòn nóng rát da cháy thịt, thì Đà Nẵng lại cực kì dễ chịu. Gió thổi mát từ lúc mình đáp máy bay cho đến lúc về đến khách sạn. Lần đầu đến Đà Nẵng, mình không có quá nhiều kì vọng, với đống stress mình đã có từ khá lâu, mình chỉ mong muốn được đi đâu đó để giải toả. 

Ngày đầu tiên

Sau khi nhận phòng, bọn mình ăn ngay mì quảng, rồi đi thẳng đến Hội An. Bọn mình đến Hội An tầm 4g chiều, lúc đó du khách chưa nhiều nên tương đối vắng; nhưng chỉ đến 5g30 - 6g, thì mọi thứ bắt đầu đông lên, Hội An trở thành một địa điểm du lịch đông nghẹt khách nước ngoài. Đông đến nổi, khó mà len lỏi để có thể tận hưởng được nét đẹp cổ kính của nơi đây. Dạo được từ đầu phố cổ tới chợ như một kì tích, bọn mình may mắn tìm được một quán cao lầu toàn người Việt, khá đông và rất ngon. Bọn mình gọi cao lầu, bánh đập và hến súc bánh tráng. Tất cả các món ăn đều đơn giản trong cách trình bày và nguyên liệu, nhưng nó lại ngon một cách kì lạ. Sau đó, bọn mình đi dạo phố cổ thêm vài vòng nữa để ngắm cảnh đêm, rồi về khách sạn nghỉ ngơi. 

Tối đó, bọn mình hẹn với vài người bạn quen từ hồi trung học ở Mỹ tại một quán bar ở Đà Nẵng, Libra Bar. Một quán bar nhỏ, khá chill, với menu nước dài vô tận. Sau đó, bọn mình quyết định đi ăn đêm ở một quán ốc lề đường, Ốc Cay Lê Đình Lý. Đúng với cái tên gọi, tất cả các món đều rất cay, nhưng bù lại đều được nêm nếm rất ngon. Tuỳ nhiên, bữa ăn đó đã để lại hậu quả khó lường, mình đã bị đau bao tử và say bột ngọt đến tối ngày hôm sau. Bọn mình gần như thức cả đêm để uống nước và chạy ra chạy vào nhà vệ sinh. 

Ngày thứ 2 ở Đà Nẵng:

Bọn mình thức dậy với cái bao tử vẫn còn đau và vẫn rất khát nước. Với quyết định táo bạo là sẽ tiếp tục nhét thức ăn vào cái bụng đau, vì nghĩ thêm tinh bột chắc sẽ đỡ hơn. Bánh bèo bánh nậm bánh bột lọc thẳng tiến. Bánh bèo bà Bé làm bột bánh rất ngon, từ bánh bèo đến bánh lọc, nước mắm cũng ngon xuất sắc. Ăn xong hai đứa mình lên chùa Linh Ứng, tham quan, thắp nhang, và cầu nguyện. Chùa Linh Ứng được xây trên một con núi, từ bãi biển, mọi người có thể thấy được tượng Quan Âm trắng xoá đứng giữa ngọn núi, cứ như đang nhìn xuống phù hộ cho tàu bè ra khơi được an toàn. Từ chùa Linh Ứng, chúng ta có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Đà Nẵng.

Sau khi từ chùa trở về, bọn mình ghé vào hàng ăn bánh tráng cuốn thịt heo và gỏi cá Nam Ô. Bọn mình thích ăn các loại cuốn vì dễ ăn, ăn được nhiều rau và nhẹ bụng, nhưng lại rất no. Bánh tráng thịt heo được chấm với mắm nêm, vị mắm nêm được pha vừa đủ mặn, hương vị rất thơm và ngon khác hẳn mắm nêm ở Sài Gòn. Còn gỏi cá, được làm từ cá trích, sau khi sơ chế sạch, cá được trộn với bột mè rang, đậu phộng rang và một ít bột thính. Cá tươi, không có mùi tanh, trộn với hỗn hợp trên tạo ra vị bùi bùi, béo béo, chấm cùng nước mắm chua cay lại rất bắt. 

Sau bữa trưa, bọn mình về khách sạn mua cà phê rồi ra biển dạo. Nước trong veo cộng với gió biển khiến cho bọn mình vừa ăn no nên rất buồn ngủ. Về khách sạn đánh một giấc tới chiều, bọn mình lựa chọn đi ăn hải sản ngay bờ biển, hải sản tươi, được bắt trong hồ ra chế biến ngay, nêm nếm vừa ăn, nhưng không quá đặc biệt, theo mình thì trong Sài Gòn chế biến ngon hơn. 

Mình kết thúc một ngày bằng cách đi dạo biển, hóng gió, nghe tiếng sóng biển rì rào, cát trắng, gió biển mát làm mọi lo âu trong đầu mình cứ như cuốn theo sóng biển mà ra khơi hết. Mình trở về phòng với tâm trạng dễ chịu, thoải mái đầu óc, và cảm thấy nhẹ lòng. Đêm đó, mình đã ngủ rất ngon.

Ngày cuối cùng:

Bọn mình dậy rất sớm để đi tắm biển, biển sáng lạnh rung người, nhưng khi đã quen với nhiệt độ của nước thì cảm giác rất dễ chịu, tuy lạnh nhưng lại rất sảng khoái, mình ước gì có thể đem cả biển về nhà. Sau một hồi tắm biển, bọn mình đói lã và quyết định đi ăn bánh xèo từ sáng sớm, khi quán vừa mở cửa. Chỗ bánh xèo mình ăn khá nổi tiếng với du khách khi đến Đà Nẵng (Bánh xèo Bà Dưỡng). 

Bánh xèo được chiên với nhiều dầu nên bánh mới đem ra nóng hổi và giòn, để một lúc sau thì phần bột bánh cứng lại, khó ăn và rất nhiều dầu; so với trong miền Nam thì bột bánh ở đây khá nhạt và dày hơn. Nem lụi thì lại rất ngon, hợp khẩu vị của bọn mình. Bò lá lốt khá đặc biệt, mình không ngờ nó lại ngon đến vậy, bò không được băm nhuyễn và cuộn với lá lốt như trong Sài Gòn, mà nướng nguyên miếng bò cắt mỏng, và đắm một miếng lá lốt lên trên để nướng cùng, nước chấm của nơi đây chính là linh hồn của món ăn, được pha rất vừa ăn; là điểm sáng nhất của quán này, ngon thơm béo rấy đặc biệt. 

Vì là ngày cuối cùng nên bọn mình trả phòng và tìm một quán caphe nào đó ngồi thư giãn và vô tình tìm thấy Tea room Sếu. Quán nhỏ nhỏ con con, nằm trong khu dân cư và người đứng quầy pha chế chính là anh chủ của quán. Menu thú vị, sáng tạo, có vài món khá hay ho và thân thiện với người ăn chay. Mình đã đứng nói chuyện với anh chủ và nghe được nhiều câu chuyện thú vị về quá trình mở quán từ anh. Anh gốc là người Miền Tây, lên Sài Gòn làm việc nhưng lại trót yêu Đà Nẵng nên anh quyết định dọn ra đây để mở quán. Điểm đến cuối cùng cho chuyến này của bọn mình là Chợ Cồn, cũng như bao ngôi chợ khác, hàng quán tấp nập, những món ăn đặc sản với cái giá rẻ bèo, và sự ồn ào nhộn nhiệp của du khách và người dân chào mời những món ăn mà họ bán, tất cả những tiếng động đó tạo nên cái đặc biệt của chợ.

Sau ba ngày 2 đêm ở Đà Nẵng, mình đã có ấn tượng rất tốt, thời tiết dễ chịu, con người dễ thương và đồ ăn thì không có gì để chê, vừa rẻ vừa ngon, mình đã bị nghiện mắm nêm ở đây. Một nơi hoàn hảo để nghỉ dưỡng, thư giãn đầu óc. Mình đã ngủ rất ngon từ lúc đến Đà Nẵng cho tới khi về lại Sài Gòn. Điều chắc chắn là mình sẽ quay lại, lần sau sẽ có đi nhiều hơn lần này nữa. 

Đà Lạt - Alone healing time

I have always found ways to escape to a different city to heal myself, mostly Da Lat, because of how peaceful it is. Oddly, I sleep better, heal better, and breathe better there. I always think less and worry less whenever I’m in Da Lat. It is such a healing place for me. Da Lat has always been relaxing and peaceful for those who seek it. I would always wake up early, grab a book, and go to a nearby coffee shop, to start the day. A good way once in a while to jump-start my creativity and motivation to get shits done. 

“Under difficult circumstances, you didn’t give up. That, to me, is a success.” - Haemin Sunim

There is a debatable opinion that I always thought to myself: why would I go to a cafe alone in Saigon? I always thought that was a waste of time, I live alone, I could make coffee and read at home, why do I need to waste money and do that somewhere else? So I thought. Then the habit of going to the cafe alone early in the morning started as every time I went to Dalat, I would wake up early, get ready, and go to a coffee shop to read, jot down notes on my memories or things that I read in the book, and drink coffee. I enjoy being alone, enjoying the place without any interruption from others but only the sound of coffee making. But somehow, it only happened in Dalat; I never go to a coffee shop alone in Saigon. I never do it, until today. Being in a relationship is fun and all, but being able to enjoy things alone without feeling lonely is great, you don’t have to wait for someone else, nor do you have to wait for them to choose what to do. 

The comfort of being able to relax your mind and body heals everything. 

Moving to Vietnam?

I have been struggling to find a place that feels like home since the day I moved to the States 10 years ago. Home for me is somewhere you could feel comfortable in the environment, or even the air feels “comfortable”. After giving some thought to this, I have decided to move back home, to Vietnam. 

There are a lot of people including my family questioned my decision; but fortunately, my best friends supported me, they said this would be better for me, both mentally and physically. As they would know how miserable I am about my life in the States; such as constantly feel incomplete, in depression, like there is always something missing in my life.

“Are you sure?”, “Where do I start?”, “How?”, ”Can I do it?”

Those questions have been in my head since the day I decided to move back to Vietnam, after 10 years in the States. To be honest, I’m scared even though I do speak the language, at least I could understand the people, but it’s like a good kind of scared like you’re doing something right. I just don’t know where to start or how to do it. Those questions helped me organized my thoughts, my process of moving home, and how I deal with it. 

I often wonder how other people deal with this when they made the same decision, were they as confused and terrified as I am, or are they more sure? After listening to a podcast episode of “GET REAL” with Jackson Wang (episode 34) on Spotify, I have decided to deal with those feelings of moving back home. 

A lot of people struggle with the thoughts or feelings of being failures in life when moving back home. Since people tend to move away from home to have a better life, but somewhat a small percentage still want to move back after sometimes; for certain, such as because of money issues, family matters, or even job opportunities? But why would people consider moving back home as a type of failure if it’s better for you?

Since now that I have my questions, I need to find answers to each of them. So how did I start with my moving home plan? I applied for a form to extend my stay in Vietnam for more than just 6 months (a Green cardholder cannot be out of the U.S. for more than 6 months). The form is quite costly (>$600), it required you to stay in the country until you have your biometric and picture taken. Then when you got approve, USCIS will issue a passport look-alike and that is your “form” for staying in Vietnam for more than 6 months.

After that, I started packing and shipping stuff back to Vietnam. Packing is the worst part about moving, you donate like half of your closet and you still have tons of stuff left. I donated a lot of the things I haven’t touch and wear in a year and felt good about it. Shipping stuff back to Vietnam was quite simple, there are Vietnamese shipping companies all over the country that ship straight to Vietnam.

From there on, all I have to do is wait for Vietnam to be “open for business” so I could travel home. The process is quite stressful, but I feel like the outcome would be very worthwhile. I would be happier, might be more successful, because I believe, your success comes from your happiness. 

Home

Lots of people asked me, why do you move around so much? Don’t you get tired from all that moving? Don’t you like where you lived before? What happened?

The answer is I moved for the experiences, I do get tired of moving, and I’m ok with where I lived before, but never truly happy or wanted to call it home.

The whole moving thing started when I was little, I moved houses at least 5 times until I was 14 and I moved to Houston, Texas for high school. I never knew why we moved around so much when I was little, the answers I got were always because we lived too far from my school.

After high school, I followed my family to North Carolina and lived there for a couple of months before moving to Savannah, Georgia to college. I was accepted to Savannah College of Art and Design, majoring in Fashion Marketing and Management, with a minor in Fashion Design. And since Savannah is only a 4-5 hour drive from North Carolina, I could always drive home whenever I have breaks.

Savannah has its charms; all the historical houses in the historical district, the local boutiques, coffee shops, and restaurants. Everything was beautiful but then since the city is small, so it wasn’t very different from a town. There are tourists everywhere, the springtime is miserable because of the pollen.

During the time I was in college, I went to New York a few times, to visit my friends. I always stayed for at least 3 weeks to a month and a half sometimes. I love New York, I’ve never been to another city that is as bustling as New York. At every corner, there is always something going on, it’s very exciting everyday live in New York, it’s truly the city that never sleeps. Metro in New York is very interesting to figure out, you could go everywhere with the metro, and of course, walking in New York is a must, you could encounter interesting things that you didn’t plan for the day.

San Francisco was one of the places I went to during my college time too, it was to visit friends as well. San Francisco is very different from New York, completely. It’s much calmer, people live much healthier, and it’s so much more difficult to walk because of all the hills. San Francisco had a lot of interesting too, it felt like there was a little mix between Savannah and New York in one place.

After San Francisco, I came to Orange County for a job interview, and after a month, I decided to stay. Compared to other places, whether is it on the East Coast or in San Francisco, the weather in SoCal is so much more comfortable. Asian food here is cheaper and better too haha. I don’t know how long I’ll be staying in California, probably if I find something that I love I will have an excuse to stay longer. I don’t know where I’m going next but for now, let’s just call California, home.