C đến Đà Nẵng vào đầu tháng 4, thời điểm mà Sài Gòn nóng rát da cháy thịt, thì Đà Nẵng lại cực kì dễ chịu. Gió thổi mát từ lúc mình đáp máy bay cho đến lúc về đến khách sạn. Lần đầu đến Đà Nẵng, mình không có quá nhiều kì vọng, với đống stress mình đã có từ khá lâu, mình chỉ mong muốn được đi đâu đó để giải toả.
Ngày đầu tiên:
Sau khi nhận phòng, bọn mình ăn ngay mì quảng, rồi đi thẳng đến Hội An. Bọn mình đến Hội An tầm 4g chiều, lúc đó du khách chưa nhiều nên tương đối vắng; nhưng chỉ đến 5g30 - 6g, thì mọi thứ bắt đầu đông lên, Hội An trở thành một địa điểm du lịch đông nghẹt khách nước ngoài. Đông đến nổi, khó mà len lỏi để có thể tận hưởng được nét đẹp cổ kính của nơi đây. Dạo được từ đầu phố cổ tới chợ như một kì tích, bọn mình may mắn tìm được một quán cao lầu toàn người Việt, khá đông và rất ngon. Bọn mình gọi cao lầu, bánh đập và hến súc bánh tráng. Tất cả các món ăn đều đơn giản trong cách trình bày và nguyên liệu, nhưng nó lại ngon một cách kì lạ. Sau đó, bọn mình đi dạo phố cổ thêm vài vòng nữa để ngắm cảnh đêm, rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
Tối đó, bọn mình hẹn với vài người bạn quen từ hồi trung học ở Mỹ tại một quán bar ở Đà Nẵng, Libra Bar. Một quán bar nhỏ, khá chill, với menu nước dài vô tận. Sau đó, bọn mình quyết định đi ăn đêm ở một quán ốc lề đường, Ốc Cay Lê Đình Lý. Đúng với cái tên gọi, tất cả các món đều rất cay, nhưng bù lại đều được nêm nếm rất ngon. Tuỳ nhiên, bữa ăn đó đã để lại hậu quả khó lường, mình đã bị đau bao tử và say bột ngọt đến tối ngày hôm sau. Bọn mình gần như thức cả đêm để uống nước và chạy ra chạy vào nhà vệ sinh.
Ngày thứ 2 ở Đà Nẵng:
Bọn mình thức dậy với cái bao tử vẫn còn đau và vẫn rất khát nước. Với quyết định táo bạo là sẽ tiếp tục nhét thức ăn vào cái bụng đau, vì nghĩ thêm tinh bột chắc sẽ đỡ hơn. Bánh bèo bánh nậm bánh bột lọc thẳng tiến. Bánh bèo bà Bé làm bột bánh rất ngon, từ bánh bèo đến bánh lọc, nước mắm cũng ngon xuất sắc. Ăn xong hai đứa mình lên chùa Linh Ứng, tham quan, thắp nhang, và cầu nguyện. Chùa Linh Ứng được xây trên một con núi, từ bãi biển, mọi người có thể thấy được tượng Quan Âm trắng xoá đứng giữa ngọn núi, cứ như đang nhìn xuống phù hộ cho tàu bè ra khơi được an toàn. Từ chùa Linh Ứng, chúng ta có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Đà Nẵng.
Sau khi từ chùa trở về, bọn mình ghé vào hàng ăn bánh tráng cuốn thịt heo và gỏi cá Nam Ô. Bọn mình thích ăn các loại cuốn vì dễ ăn, ăn được nhiều rau và nhẹ bụng, nhưng lại rất no. Bánh tráng thịt heo được chấm với mắm nêm, vị mắm nêm được pha vừa đủ mặn, hương vị rất thơm và ngon khác hẳn mắm nêm ở Sài Gòn. Còn gỏi cá, được làm từ cá trích, sau khi sơ chế sạch, cá được trộn với bột mè rang, đậu phộng rang và một ít bột thính. Cá tươi, không có mùi tanh, trộn với hỗn hợp trên tạo ra vị bùi bùi, béo béo, chấm cùng nước mắm chua cay lại rất bắt.
Sau bữa trưa, bọn mình về khách sạn mua cà phê rồi ra biển dạo. Nước trong veo cộng với gió biển khiến cho bọn mình vừa ăn no nên rất buồn ngủ. Về khách sạn đánh một giấc tới chiều, bọn mình lựa chọn đi ăn hải sản ngay bờ biển, hải sản tươi, được bắt trong hồ ra chế biến ngay, nêm nếm vừa ăn, nhưng không quá đặc biệt, theo mình thì trong Sài Gòn chế biến ngon hơn.
Mình kết thúc một ngày bằng cách đi dạo biển, hóng gió, nghe tiếng sóng biển rì rào, cát trắng, gió biển mát làm mọi lo âu trong đầu mình cứ như cuốn theo sóng biển mà ra khơi hết. Mình trở về phòng với tâm trạng dễ chịu, thoải mái đầu óc, và cảm thấy nhẹ lòng. Đêm đó, mình đã ngủ rất ngon.
Ngày cuối cùng:
Bọn mình dậy rất sớm để đi tắm biển, biển sáng lạnh rung người, nhưng khi đã quen với nhiệt độ của nước thì cảm giác rất dễ chịu, tuy lạnh nhưng lại rất sảng khoái, mình ước gì có thể đem cả biển về nhà. Sau một hồi tắm biển, bọn mình đói lã và quyết định đi ăn bánh xèo từ sáng sớm, khi quán vừa mở cửa. Chỗ bánh xèo mình ăn khá nổi tiếng với du khách khi đến Đà Nẵng (Bánh xèo Bà Dưỡng).
Bánh xèo được chiên với nhiều dầu nên bánh mới đem ra nóng hổi và giòn, để một lúc sau thì phần bột bánh cứng lại, khó ăn và rất nhiều dầu; so với trong miền Nam thì bột bánh ở đây khá nhạt và dày hơn. Nem lụi thì lại rất ngon, hợp khẩu vị của bọn mình. Bò lá lốt khá đặc biệt, mình không ngờ nó lại ngon đến vậy, bò không được băm nhuyễn và cuộn với lá lốt như trong Sài Gòn, mà nướng nguyên miếng bò cắt mỏng, và đắm một miếng lá lốt lên trên để nướng cùng, nước chấm của nơi đây chính là linh hồn của món ăn, được pha rất vừa ăn; là điểm sáng nhất của quán này, ngon thơm béo rấy đặc biệt.
Vì là ngày cuối cùng nên bọn mình trả phòng và tìm một quán caphe nào đó ngồi thư giãn và vô tình tìm thấy Tea room Sếu. Quán nhỏ nhỏ con con, nằm trong khu dân cư và người đứng quầy pha chế chính là anh chủ của quán. Menu thú vị, sáng tạo, có vài món khá hay ho và thân thiện với người ăn chay. Mình đã đứng nói chuyện với anh chủ và nghe được nhiều câu chuyện thú vị về quá trình mở quán từ anh. Anh gốc là người Miền Tây, lên Sài Gòn làm việc nhưng lại trót yêu Đà Nẵng nên anh quyết định dọn ra đây để mở quán. Điểm đến cuối cùng cho chuyến này của bọn mình là Chợ Cồn, cũng như bao ngôi chợ khác, hàng quán tấp nập, những món ăn đặc sản với cái giá rẻ bèo, và sự ồn ào nhộn nhiệp của du khách và người dân chào mời những món ăn mà họ bán, tất cả những tiếng động đó tạo nên cái đặc biệt của chợ.
Sau ba ngày 2 đêm ở Đà Nẵng, mình đã có ấn tượng rất tốt, thời tiết dễ chịu, con người dễ thương và đồ ăn thì không có gì để chê, vừa rẻ vừa ngon, mình đã bị nghiện mắm nêm ở đây. Một nơi hoàn hảo để nghỉ dưỡng, thư giãn đầu óc. Mình đã ngủ rất ngon từ lúc đến Đà Nẵng cho tới khi về lại Sài Gòn. Điều chắc chắn là mình sẽ quay lại, lần sau sẽ có đi nhiều hơn lần này nữa.